Chương 146: Vô tình gặp lão Thiết

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Phì Lặc

4.667 chữ

14-10-2023

"Tốt, Tiểu Phi đã phóng khoáng như vậy, lát nữa không đủ tiền tính thì bảo ta.”

"Không sai, mấy bàn thịt rượu mà thôi, chúng ta vẫn trả nổi."

"Rượu tới rồi, cứ uống vài chén trước đi, cạn nào, cạn nào!"

Mọi người sốt ruột cụng chén, bầu không khí vô cùng vui vẻ.. ‌

Thiên phú của Ngụy Hàn vừa cao mà tính tình cũng ôn hoà, vì vậy nhân duyên mới không tệ. Dù là nịnh nọt hay thật lòng đều thu được không ít nhân tâm, đến cả Diêm Cảnh Sơn cũng nể mặt uống mấy chén.

Chỉ chốc lát, đồ ăn đã mang lên đủ. Món ăn Vọng Giang lâu cũng không tệ lắm.

Các loại đặc sản miền núi cua đồng liên tiếp được bưng lên, dù Chế tạo doanh luôn có mỹ thực nhưng lại kém tinh xảo hơn tửu lâu. Mọi người ở đây đều ăn đến mức căng no cả bụng. Cụng chén chúc tụng khiến bầu không khí càng thêm nóng bỏng.

Thế nhưng ánh mắt Ngụy ánh mắt lại phát hiện trên đường‌ có một cái bóng người quen thuộc: "Thiết lão?"

Ngụy Hàn khẽ nhíu mày, ‌chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đối phương. Trời đã tối, người trên đường cũng không nhiều, vậy nên Thiết lão hết sức nổi bật.

Lão không mang theo thứ gì, nhàn nhã như đi dạo. Thỉnh thoảng lại chắp tay sau lưng, chậm rãi tiến về phía trước. Thế nhưng là từ khi phản quân chiếm lĩnh huyện Thanh Sơn đến nay, chợ đen đã rơi vào tình trạng tê liệt một nửa.

Phản quân đã thực hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm lại bắt không ít kẻ vi phạm pháp lệnh còn ai dám đến chợ đen đi dạo nữa đâu chứ? Bởi vậy việc kinh doanh của lão Thiết đã ngừng mấy tháng nay rồi.

Tối nay lão đi đâu vậy? Ngụy Hàn hơi nghi hoặc một chút. Nhưng khi hắn trầm tư lại nhìn thấy hai bóng người không nhanh không chậm đi theo sau lưng Thiết lão. Bọn họ một nam một nữ, từ bước chân đến động tác đều là cao thủ.

"Ai thế?" Ngụy Hàn nhất thời liền hứng thú.

Thiết lão bị người ta để mắt tới sao?

Lai lịch thân phận của Thiết lão đều vô cùng thần bí, lúc trẻ chắc cũng là một nhân vật quyết đoán sát phạt. Có kẻ thù tìm tới cửa cũng không phải chuyện hiếm lạ.

“Có cần đi nhắc nhở hay giúp đỡ một chút không nhỉ?” Ngụy Hàn trầm tư một lát rồi nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình.

Thiết lão tinh ranh như yêu ma, làm sao lại không biết có người theo dõi lão. Lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm lận cơ mà, hắn đi qua cũng không giúp được gì.

Hiện tại chắc lão đang chơi mèo vờn chuột thôi, nói không chừng lừa người ta vào bẫy rồi giết chết, thật sự không cần hắn quan tâm.

Nhưng Ngụy Hàn nhận được ân huệ của Thiết lão, tốt xấu gì cũng không thể mặc kệ. Hắn lấy cớ đi nhà xí rồi gọi chim sẻ nhỏ đến điều tra tình hình bên dưới. Có chim sẻ giám sát từ trên cao, nếu có chuyện xảy ra thì Ngụy Hàn đến cứu viện cũng không quá muộn.

Sau khi ăn uống thoả thích, phần lớn mọi người ở đây đều say, chỉ còn mấy người giữ được sự tỉnh táo. Ngụy Hàn trực tiếp gọi tiểu nhị đến, phân phó tửu lâu giúp đỡ gọi xe ngựa. Lại dìu từng người lên xe rồi mới yên tâm tính tiền rời đi.

Lúc này trên không trung bỗng có một trận nổ tung, trực tiếp kinh động đến toàn thành.

"Nhanh, nhanh, đi thành đông, nhanh lên!"

"Chạy nhanh lên, đừng có lười nhác!"

"Nếu thả kẻ trộm chạy, lão tử bắt các ngươi hỏi tội."

Trên đường cái, một đội kỵ binh gào thét xông qua. Động tĩnh khổng lồ dọa bách tính toàn thành kinh hoàng bất an. Các đại tửu lâu cũng không dám tiếp tục kinh doanh, ào ạt đóng cửa.

Lúc này muốn an toàn tuyệt đối không thể lên phố, có lệnh bài thì mau về nhà, hoặc ngủ ngay trong tửu lâu, sẽ không ai đuổi ngươi đi cả.

Đương nhiên Ngụy Hàn sẽ không ngủ lại tửu lâu. Hắn trực tiếp bỏ đi áo ngoài, dịch dung thành một ác hán trung niên, mới đường vòng vèo chạy đến địa điểm giao chiến.

Lúc đi ngang qua tiểu viện tử trước kia của Thiết lão, Ngụy Hàn liền dừng bước đồng thời trốn trong một hẻm nhỏ quan sát, quả nhiên phát hiện có không ít người theo dõi.

"Phô trương thật ‌lớn, đã có người theo dõi, lại có đại quân vây quét!"

"Cả sào huyệt ngụy trang của lão cũng có bảy tám người theo dõi, chẳng lẽ Thiết lão đầu là kẻ thù của Tiêu Vương?"

"Cũng đúng, ngoại trừ bọn họ thì có ai điều động được binh mã trong thành đây?” Ngụy Hàn híp mắt tự lẩm bẩm.

Hắn đang suy nghĩ bây giờ nên xử lý như thế nào? Ngoan ngoãn về nhà, hay là bị cuốn vào bên trong? Nếu bị lôi kéo vào thì ra tay làm sao đây?

Trực tiếp đánh tới thành đông giúp đỡ nhất định là không được. Lỡ như nhúng tay vào chỉ tổ gây rối loạn khiến mọi việc hỏng bét, Ngụy Hàn không tin Thiết lão dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Hiện ở cửa thành đã bị phong tỏa, theo tính cách của lão đầu một khi thoát thân sẽ chạy đến nơi an toàn nhất, vậy chỗ an toàn của lão ở đâu?

Khu nhà nhỏ này, chỉ là hang ổ ngụy trang. Chắc chắn nơi ở thật cách tiểu viện tử này không xa cho lắm.

"Được rồi, trước giải quyết hết những kẻ theo dõi vậy!"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!